Tranh ghép Hóa chất đỏ
Liên hệHọa sĩ Quỳnh Liên đã sử dụng những mảnh gạch vụn, sứ vỡ và thủy tinh bỏ đi để tạo nên khung cảnh này: một người phụ nữ ngồi trước ô cửa, ngoài kia là biển xanh và bầu trời rộng. Ngay trong căn phòng nhỏ, bình truyền hóa chất đỏ – biểu tượng quen thuộc với những bệnh nhân đang điều trị ung thư – hiện lên như một chi tiết trung tâm. Hình ảnh ấy là sự song hành giữa thực tại khắc nghiệt và khát vọng tự do, giữa nỗi đau thể xác và khát khao được sống, được trở về với thiên nhiên, với bình yên.
Họa sĩ Ngô Quỳnh Liên viết:
😍🥰 Từng giọt đỏ hòa nhịp cùng máu đỏ
Biến niềm đau thành hạnh phúc ngày mai.😍
Mỗi giọt hóa chất, nhìn bằng con mắt thường, có thể gợi đến nỗi sợ, sự kiệt quệ. Nhưng khi được cảm nhận bằng lòng tin và ý chí sống, nó lại mang hình hài của sự chữa lành. Họa sĩ Quỳnh Liênmuốn biến nỗi đau ấy thành hi vọng, biến những giọt hóa chất đỏ thành nhịp đập của một ngày mai rạng rỡ.
Đặc biệt, việc sử dụng vật liệu tái chế trong bức tranh cũng không phải ngẫu nhiên. Những mảnh gạch vỡ, thủy tinh vụn – vốn là rác thải – đã được hồi sinh thành một bức tranh tràn đầy sức sống. Nó cũng giống như hành trình của bệnh nhân ung thư: từ những mất mát, rạn vỡ, vẫn có thể dựng xây một đời sống mới, mạnh mẽ và đẹp đẽ hơn. Nghệ thuật ghép mosaic ở đây là một ẩn dụ rõ ràng cho “tái sinh”.
Khi người xem đứng trước “Hóa chất đỏ”, Họa sĩ Quỳnh Liên mong họ không chỉ thấy một căn phòng bệnh viện, mà còn cảm nhận được bầu trời ngoài kia – khoảng trời tự do, niềm tin và hi vọng. Vì cho dù hành trình điều trị ung thư có khốc liệt đến đâu, con người vẫn luôn có khả năng biến những giọt đắng cay thành niềm hạnh phúc được sống thêm, yêu thêm, lan tỏa thêm điều tốt đẹp.
Bức tranh Văn Miếu
Bức tranh Văn Miếu được thực hiện từ rác thải rắn thu gom trong toàn trường, do chính các em học sinh, thầy cô và phụ huynh trường Tiểu học Liên Mạc, Hà Nội cùng đóng góp.












